Tôi, người đang sống cuộc sống của một “rōnin” (người học lại để thi vào đại học), luôn cảm thấy áp lực từ mẹ mình. Bà không muốn tôi trở nên giống cha mình – một người nghiện rượu và sống không có trách nhiệm. Những áp lực gần như đe dọa từ mẹ khiến tinh thần tôi dần cạn kiệt. Rồi, vào một ngày khi sự chịu đựng đã đạt đến giới hạn, tôi bốc đồng bỏ nhà ra đi và đến sống nhờ ở nhà dì Ai. Dì Ai coi tôi như một đứa trẻ, thường xuyên thoải mái trong cách ăn mặc và hành xử tự nhiên xung quanh tôi. Cuối cùng, không thể kiềm chế được bản thân, tôi vô thức đưa tay về phía chiếc đồ lót của dì…